Lòng Chúa Thương Xót – Đường Trở Về Từ Cảm Nghiệm Đức Tin
Số lượng xem: 154

“Đức tin đều hướng về Chúa nhưng với những cảm nghiệm khác nhau”. Những cảm nghiệm ấy không phải bây giờ mới có, mà đã có ngay từ khi Chúa tạo dựng trời đất, muôn loài và con người. Hai người đầu tiên – “một xương, một thịt” – khi ấy đã có những cảm nghiệm khác nhau, và chính cảm nghiệm đó đã đẩy loài người cách xa Chúa, một khoảng cách là sự chết.

Cảm nghiệm con người không thể hiểu, không thể đo lường được sự tạo dựng nên chính mình, càng không thể hiểu nổi sự xuống thế của Chúa – vì chúng ta là tạo vật, còn Ngài là Đấng Tạo Hóa.

Lý trí con người hữu hạn, như chính thân phận thụ tạo, mặc dù đã được ban cho hình ảnh Thiên Chúa, được tự do, và sống trong một thế giới mà ở đó chẳng còn thiếu điều gì. Chúa mặc khải qua cuộc sống trần tục của chúng ta. Ngài cho chúng ta trái tim, khối óc, lý trí, và cả những mầu nhiệm qua sự thay đổi của ngày đêm, các mùa, giông tố, bão lụt, hạn hán...

 

 

Chúa không mang đến những sự đau thương đó, nhưng thế giới Chúa tạo ra phải thực hiện nhiệm vụ của nó – như chúng ta được sinh ra phải sống, phải làm việc, phải ăn, phải ngủ, phải sinh con đẻ cái.

Chúng ta đòi hỏi Chúa cho tự do, tự quyết định cuộc sống của mình. Chúa gật đầu. Có lẽ đó là lúc Chúa buồn nhất?

Khi con người vượt qua giới hạn, Chúa vẫn lặng lẽ dõi theo. Nhưng giao ước Chúa đã lập, Ngài không thể phá vỡ. Có lẽ lúc đó Chúa cũng buồn lắm. Ngài như người Cha lặng lẽ, nhìn những đứa con tuột khỏi tay mình mà không thể làm gì. Trong khi đối với Ngài, không gì là không thể – nhưng chính lời giao ước đã chặn đứng mọi khả năng “vô tiền khoáng hậu” của Ngài.

Ngài đã tạo dựng con người, trao cho họ mọi thứ – nhưng như đứa con “hoang đàng” bán hết của cải, bỏ nhà ra đi, con người đã để lại sau lưng một người Cha đầy yêu thương, đầy đau đớn, nhưng bất lực. Chúa đã yêu con người đến “cùng cực”, và để cứu con người mà không phạm giao ước, Người đã ban Con Một của Người xuống thế để bày tỏ tình yêu ấy.

Con Một của Người đã xuống thế, sống ở thế gian ba mươi ba năm. Ngài mặc lấy thân xác con người, sống như con người và chết như một kẻ tội lỗi – vì tội lỗi của chính con người. Ngài đã yêu nhân loại đến nỗi “chết thay” cho người mình yêu.

Tình yêu của Ngài đã được hiến trọn qua thân xác, để kéo con người ra khỏi cạm bẫy tội lỗi, đưa họ trở lại với Cha – Đấng giàu tình thương và nhân từ. Công cuộc cứu chuộc của Chúa được phát xuất từ “nước và máu” nơi trái tim rướm máu đầy yêu thương của Ngài.

Khi tình yêu Chúa đã được ban xuống, sức mạnh tình yêu ấy vượt lên trên mọi thứ trên thế gian. Nhưng thế gian lại không cảm nghiệm được tình yêu ấy. Họ cần những thứ hữu hình, to lớn, để rồi chà đạp hay phá hủy.

 

 

Chúa vẫn lặng lẽ – bên người Con đã một lần xuống thế. Và Người Con ấy đã xin với Chúa Cha cho một lần xuống thế nữa – nhưng không phải trong xương thịt, mà trong tấm lòng xót thương, để con người có một chỗ neo vào, dù có bất kỳ cơn lũ nào quét qua.

Lòng Chúa Thương Xót là một phao cứu sinh cho con người – phát xuất từ tình yêu sâu thẳm của Thiên Chúa:

Lòng thương xót của Chúa từ đời nọ đến đời kia (gợi hứng từ kinh Magnificat).

Khi Chúa Kitô, Con Một Thiên Chúa, bước vào con đường Thập Giá, đó là lúc Thiên Chúa bày tỏ tình yêu với con người. Nhưng khi con người lầm lạc, bước ra ngoài “biên giới” của thập giá, thì Lòng Thương Xót đã lót tiếp con đường ấy – để con người khi quay đầu lại, không rơi vào hư không, mà có một con đường trở về.

Chúa Giàu Lòng Thương Xót là một mầu nhiệm. Từ khi được phổ biến đến nay, đã có hàng triệu triệu tín hữu mỗi ngày dâng trót cuộc đời cho Lòng Chúa Xót Thương. Dù mỗi người cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa theo cách khác nhau trong mầu nhiệm này, nhưng chính Lòng Thương Xót ấy đã trở thành nền tảng vững chắc để Dân Chúa đặt trọn niềm tín thác vào Hội Thánh, trên khắp mọi nơi.

Chúng ta không thể thấu được hết mầu nhiệm tình yêu và lòng thương xót của Chúa, nhưng có thể bước vào bằng một lòng tín thác nhỏ bé.
Và nếu Lòng Chúa Thương Xót là một đại dương, thì mỗi lời cầu nguyện đơn sơ của chúng ta là một giọt nước – rơi vào lòng biển cả, không bao giờ mất hút.

 

Nguồn: Nội San Nhà Chung

BÀI ĐĂNG
TAGS
Lòng Chúa Thương Xót – Đường Trở Về Từ Cảm Nghiệm Đức Tin

“Đức tin đều hướng về Chúa nhưng với những cảm nghiệm khác nhau”. Những cảm nghiệm ấy không phải bây giờ mới có, mà đã có ngay từ khi Chúa tạo dựng trời đất, muôn loài và con người. Hai người đầu tiên – “một xương, một thịt” – khi ấy đã có những cảm nghiệm khác nhau, và chính cảm nghiệm đó đã đẩy loài người cách xa Chúa, một khoảng cách là sự chết.

Cảm nghiệm con người không thể hiểu, không thể đo lường được sự tạo dựng nên chính mình, càng không thể hiểu nổi sự xuống thế của Chúa – vì chúng ta là tạo vật, còn Ngài là Đấng Tạo Hóa.

Lý trí con người hữu hạn, như chính thân phận thụ tạo, mặc dù đã được ban cho hình ảnh Thiên Chúa, được tự do, và sống trong một thế giới mà ở đó chẳng còn thiếu điều gì. Chúa mặc khải qua cuộc sống trần tục của chúng ta. Ngài cho chúng ta trái tim, khối óc, lý trí, và cả những mầu nhiệm qua sự thay đổi của ngày đêm, các mùa, giông tố, bão lụt, hạn hán...

 

 

Chúa không mang đến những sự đau thương đó, nhưng thế giới Chúa tạo ra phải thực hiện nhiệm vụ của nó – như chúng ta được sinh ra phải sống, phải làm việc, phải ăn, phải ngủ, phải sinh con đẻ cái.

Chúng ta đòi hỏi Chúa cho tự do, tự quyết định cuộc sống của mình. Chúa gật đầu. Có lẽ đó là lúc Chúa buồn nhất?

Khi con người vượt qua giới hạn, Chúa vẫn lặng lẽ dõi theo. Nhưng giao ước Chúa đã lập, Ngài không thể phá vỡ. Có lẽ lúc đó Chúa cũng buồn lắm. Ngài như người Cha lặng lẽ, nhìn những đứa con tuột khỏi tay mình mà không thể làm gì. Trong khi đối với Ngài, không gì là không thể – nhưng chính lời giao ước đã chặn đứng mọi khả năng “vô tiền khoáng hậu” của Ngài.

Ngài đã tạo dựng con người, trao cho họ mọi thứ – nhưng như đứa con “hoang đàng” bán hết của cải, bỏ nhà ra đi, con người đã để lại sau lưng một người Cha đầy yêu thương, đầy đau đớn, nhưng bất lực. Chúa đã yêu con người đến “cùng cực”, và để cứu con người mà không phạm giao ước, Người đã ban Con Một của Người xuống thế để bày tỏ tình yêu ấy.

Con Một của Người đã xuống thế, sống ở thế gian ba mươi ba năm. Ngài mặc lấy thân xác con người, sống như con người và chết như một kẻ tội lỗi – vì tội lỗi của chính con người. Ngài đã yêu nhân loại đến nỗi “chết thay” cho người mình yêu.

Tình yêu của Ngài đã được hiến trọn qua thân xác, để kéo con người ra khỏi cạm bẫy tội lỗi, đưa họ trở lại với Cha – Đấng giàu tình thương và nhân từ. Công cuộc cứu chuộc của Chúa được phát xuất từ “nước và máu” nơi trái tim rướm máu đầy yêu thương của Ngài.

Khi tình yêu Chúa đã được ban xuống, sức mạnh tình yêu ấy vượt lên trên mọi thứ trên thế gian. Nhưng thế gian lại không cảm nghiệm được tình yêu ấy. Họ cần những thứ hữu hình, to lớn, để rồi chà đạp hay phá hủy.

 

 

Chúa vẫn lặng lẽ – bên người Con đã một lần xuống thế. Và Người Con ấy đã xin với Chúa Cha cho một lần xuống thế nữa – nhưng không phải trong xương thịt, mà trong tấm lòng xót thương, để con người có một chỗ neo vào, dù có bất kỳ cơn lũ nào quét qua.

Lòng Chúa Thương Xót là một phao cứu sinh cho con người – phát xuất từ tình yêu sâu thẳm của Thiên Chúa:

Lòng thương xót của Chúa từ đời nọ đến đời kia (gợi hứng từ kinh Magnificat).

Khi Chúa Kitô, Con Một Thiên Chúa, bước vào con đường Thập Giá, đó là lúc Thiên Chúa bày tỏ tình yêu với con người. Nhưng khi con người lầm lạc, bước ra ngoài “biên giới” của thập giá, thì Lòng Thương Xót đã lót tiếp con đường ấy – để con người khi quay đầu lại, không rơi vào hư không, mà có một con đường trở về.

Chúa Giàu Lòng Thương Xót là một mầu nhiệm. Từ khi được phổ biến đến nay, đã có hàng triệu triệu tín hữu mỗi ngày dâng trót cuộc đời cho Lòng Chúa Xót Thương. Dù mỗi người cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa theo cách khác nhau trong mầu nhiệm này, nhưng chính Lòng Thương Xót ấy đã trở thành nền tảng vững chắc để Dân Chúa đặt trọn niềm tín thác vào Hội Thánh, trên khắp mọi nơi.

Chúng ta không thể thấu được hết mầu nhiệm tình yêu và lòng thương xót của Chúa, nhưng có thể bước vào bằng một lòng tín thác nhỏ bé.
Và nếu Lòng Chúa Thương Xót là một đại dương, thì mỗi lời cầu nguyện đơn sơ của chúng ta là một giọt nước – rơi vào lòng biển cả, không bao giờ mất hút.

 

Nguồn: Nội San Nhà Chung